Thứ Năm, 7 tháng 4, 2011

TÂM SỰ MỘT THAI NHI

Tâm sự 1 của thai nhi                                
       
Con biết những đau khổ mà mẹ đang phải suy nghĩ và đối phó để tránh mọi rủi ro có thể xảy ra khi con đang là "của nợ" đối với mẹ. Ngày mẹ có con trong đời là ngày mẹ bắt đầu dằn vặt lương tâm mình. Mẹ phải đối mặt với sự lạnh nhạt của người mà con không biết có đáng làm bố của con hay không!           
Mẹ lo sợ khi ông bà phát hiện ra cái thai ngoài ý muốn. Mẹ xấu hổ khi sẽ phải giải thích với bạn bè, người thân. Nhất là mẹ lo mình còn quá trẻ để có thể nuôi dưỡng và dạy dỗ con nên người. Mẹ, một thiếu nữ vừa bước vào tuổi trưởng thành, không đủ niềm tin và nghị lực, không có một chỗ dựa tinh thần nào để có thể bấu víu trông chờ. Và bây giờ con đang ở trong chính suy nghĩ giằng xé mẹ. Mẹ sẽ về đâu khi không có con và con sẽ ở đâu khi không có mẹ?                         
Mọi chuyện bắt đầu từ đâu mẹ nhỉ? Một thiếu nữ xinh đẹp và cô đơn trong một gia đình giàu có về tiền bạc mà túng bấn tình cảm yêu thương? Hay một cô bé tuổi mộng mơ mới bước vào yêu đã không đủ hiểu biết và can đảm để chống trả những cám dỗ dục tính của cuộc đời? Con nghĩ có thể là cả hai. Chẳng ai bảo mẹ những điều hay ho của cuộc sống. Mình mẹ đi tìm, và mình mẹ vấp ngã. Từ những trầy xước nhỏ đến những chai sạn lớn và rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Những cuộc vui chơi thiếu hiểu biết, những lần hẹn hò trong bóng tối và thêm vào đó chút bốc đồng tuổi mới lớn đã biến mẹ thành một người đàn bà trong thân xác của một thiếu nữ tuổi vừa đôi mươi.                            
Những phù phiếm mẹ đã trải qua và giây phút con hiện diện trong đời mẹ đều cảm nhận thấy. Mẹ có tất cả mọi thứ tiền bạc, quần áo, vui chơi. Mẹ đã rất yêu quý chúng, vậy thì tại sao mẹ lại không yêu con như những thứ xa xỉ đó. Con cũng là một phần trong những cuộc vui chơi của mẹ mà. Mẹ có mọi thứ trong đời, còn con đâu có gì ngoài mẹ là người thân duy nhất. Vậy thì điều gì để mẹ có thể đánh đổi con cho những giấc mơ khác!                        
Mẹ biết không, con đã từng buồn biết bao khi những ý nghĩ đầu tiên trong đời của con là có thể sẽ không bao giờ gặp được mẹ, không được nghe mẹ gọi "con ơi". Hình hài con đã sắp đủ đây rồi. Con sắp lớn rồi mẹ, lớn theo cách nghĩ của một đứa trẻ khi cần mẹ chở che giúp đỡ, lớn hơn khi đã biết được những suy nghĩ của mẹ, lớn hơn cả là con đã cảm nhận được những khó khăn mẹ đang phải đối phó. Biết làm thế nào bây giờ mẹ nhỉ! Con chỉ biết con yêu mẹ, vì con chỉ có mình mẹ.                 
Con nghe những gì người ta kể cho mẹ mà thấy sợ. Con sợ bị lấy ra khỏi người mẹ. Con sợ người ta sẽ vất bỏ con như một bịch rác bên vệ đường. Con sợ cả những đau đớn mẹ sẽ gặp không phải ngay lúc đó mà là sau này. Mẹ có thể không có con, và cũng sẽ chẳng có em con nữa. Ý nghĩ bị mẹ mình từ bỏ khi sắp thành một con người đã làm con đau lắm. Con tiếc cho số phận của mình. Con tiếc cả cho mẹ đã bỏ rơi tuổi thanh xuân một cách vô ích.                        
Mẹ ơi! Nếu bỏ con mẹ có hối hận gì không? Nếu không tiếc nuối gì thì con xin mẹ về sau đừng để những em con thành hình khi mẹ chưa sẵn sàng. Còn nếu mẹ cảm thấy thật sự xót xa thì xin mẹ hãy mạnh mẽ lên, vững vàng lên để con có thể thành người. Bây giờ con chỉ biết chờ đợi và hy vọng, cầu mong mẹ vượt qua mọi khó khăn để có thể một lần được nghe con nói: "con yêu mẹ nhất"!            
Xuân Nhi


Không có nhận xét nào: