Thứ Tư, 6 tháng 4, 2011

CHƯA MỘT LẦN ĐƯỢC KHÓC



Tác giả : Nguyễn Thị Liên
Chật chội, ẩm thấp và nóng bức. Đó là cảm giác của mình khi ở nơi đây. Rất may là mình không phải ở lâu. Chỉ ít bữa nữa, mình sẽ được đưa đi khỏi. Mình mong chờ giờ phút ấy lắm, lúc nào cũng háo hức, rạo rực, chạy tới chạy lui, lăng xăng chờ ngày được lên đường.
Cuối cùng thì phút giây ấy cũng đến. Hàng triệu triệu kẻ khác cùng mình chen chúc nhau trong một dòng chảy xiết, ráng len lỏi để vượt lên. Dưới một sức hút thật mạnh, mình đã bị bắn đi thật xa. Vừa ra khỏi nơi ở cũ, mình lại bị dồn vào một chỗ còn tệ hại hơn. Không khí xung quanh đặc mùi a xít, nếu không chạy nhanh, sẽ dễ dàng gục ngã.
Đã có rất nhiều, rất nhiều kẻ chịu không được chướng ngại vật này, đã nằm lại giữa đường đi. Chỉ những kẻ khỏe mạnh nhất mới vượt qua được. Qua khỏi nơi ấy, mình thấy thoải mái hơn. Cuộc sống có lẽ bình lặng hơn một chút, nhưng mình vẫn cứ phải đi. Đi mãi. Lại thêm một số kẻ nữa ở lại. Chỉ còn rất ít đến được đích. Nơi đây không còn ẩm thấp, chật chội mà rất ấm áp, dễ chịu. Mình có nhiệm vụ phải xâm nhập vào mục tiêu thông qua bức tường vững chắc. Mục tiêu đã được xác định nhưng không lối vào. Mình và một số kẻ đang đi vòng quanh để tìm cách tấn công. Chỉ có duy nhất kẻ chiến thắng mới vào được bên trong để chiếm giữ mục tiêu. Bằng tất cả sức mạnh, mình công kích phá vỡ và len vào bên trong.
Thật tuyệt vời, mình đã thành công. Nhiễm sắc thể thứ 24 mang bộ ADN của mình đang hòa nhập với nhiễm sắc thể của mục tiêu, chúng mình đã hòa hợp thành một phôi mới tượng hình. Chúng mình tiếp tục nhân đôi cặp nhiễm sắc thể có sự kết hợp thiêng liêng của cha và mẹ. Và lại tiếp tục di chuyển đến môi trường thuận lợi hơn để phát triển thành bào thai. Phải đào một lỗ nhỏ và bám thật chắc vào bụng mẹ, nếu không, mình sẽ phải rơi tuột ra ngoài và chấm dứt một cuộc đời chưa được sinh ra.
Nhưng may mắn là bây giờ mình không chiến đấu đơn độc, mình đã được thụ thai và có sự hỗ trợ của cơ thể mẹ để phát triển. Quy luật sinh tồn là thế mà. Dẫu đây là thời kỳ khó khăn nhất, mẹ rất dễ bị sẩy thai, nhưng tạo hóa luôn ban cho con người khả năng duy trì nòi giống, do đó mình luôn có khuynh hướng vươn lên để sống. Từ một tinh trùng nhỏ nhoi giữa triệu triệu tinh trùng khác, bằng một sự kết hợp tình cờ ngẫu nhiên và sự nỗ lực hết mình, mình đã chuẩn bị thành một con người.
Hôm nay, mình đã to bằng con cá nhỏ, mình bơi bơi trong bụng mẹ và hút đầy đủ chất dinh dưỡng để lớn lên. Hôm nay chắc chắn mẹ đã biết sự có mặt của mình ở trên đời này rồi. Mẹ hay ói, người luôn vật vã, cáu gắt, khó chịu. Sự phát triển của một vật thể trong người quả là không dễ chịu chút nào. Mình nghe tiếng mẹ hay quát tháo, không biết lúc bình thường giọng nói của mẹ có dịu dàng hơn không? Mai này chắc mẹ sẽ ru mình bằng những bài hát ca dao ngọt ngào tha thiết nhất. Ôi, mình muốn có cái miệng y như của mẹ. Mình thích được sở hữu đôi môi ngọt ngào luôn chứa đựng tỷ tỷ lời yêu thương. Mình thích được hôn lên trán mỗi tối trước khi đi ngủ. Và mỗi lần mình vấp té, mình muốn được mẹ hôn lên vết thương để xoa dịu mọi nỗi đau.
Hôm nay, mắt mình đã cử động được. Chao ôi, mình không biết mắt mình có giống mẹ không. Mắt mẹ chắc là đẹp lắm, sâu thẳm, đen láy, chứa chan lòng yêu thương mỗi khi nhìn mình. Mẹ sẽ thấy những con kiến bé tí ti trên gối, hay những hạt cát nhỏ xíu xiu trong đôi giày của mình. Trên đời này, ngoài mẹ, còn ai có đôi mắt tinh tường hơn thế.
Ôi, hôm nay mình đã có tóc rồi. Tóc mình hơi hung. Điều đó đã được quyết định ngay từ lúc mình mới tượng hình, chứ không phải do mẹ ăn nhiều măng hay uống cà phê đâu nhé. Lúc sinh mình, chắc tóc mẹ sẽ rụng nhiều lắm. Tội nghiệp mẹ, nhưng mình sẽ mang mái tóc dài óng ả này thay cho mẹ vậy.
Những ngón tay bé xíu đã từ từ mọc ra. Mình có thể vẫy vẫy rồi. Mai này, mình sẽ dùng nó để ôm xiết lấy mẹ, mỗi khi mẹ đón mình từ nhà trẻ. Mình sẽ dùng đôi tay để đan vào đôi tay mẹ, đôi tay tảo tần một nắng hai sương nuôi mình khôn lớn, đôi tay bồng ẵm nâng niu và nâng đỡ mỗi khi mình vấp ngã. Chân của mình chưa giống hẳn người mà như nàng tiên cá, vì mình còn có đuôi. Nhưng không sao, chỉ ít lâu nữa thôi, đuôi sẽ không còn, mình sẽ dùng đôi chân của chính mình để tung tăng trên cõi đời này. Dù đường đời vạn nẻo chông gai, nhưng mình sẽ không bao giờ lo lắng, bởi câu hát ru mẹ đã tiếp bước chân mình:
"Ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi
Con đi trường học, mẹ đi trường đời"
Hôm nay, mẹ có vẻ bồn chồn, hình như mẹ đang báo cho ba biết về sự có mặt của mình. Ồ, mình ích kỷ quá, chỉ nghĩ đến mẹ mà chẳng nhớ gì đến ba. Mình cũng mang một nửa dòng máu của ba, nên chắc chắn mình phải giống ba ở một điểm nào đó nhỉ. Mình cũng không biết nữa. Mình mong sao chóng đến ngày chào đời, để xem mình giống ai hơn, ba hay mẹ. Nhưng cho dầu là giống ai, mình cũng sẽ yêu cả hai người. Mình thích làm cầu nối yêu thương giữa ba và mẹ. Mình muốn tên của mình phải có sự kết hợp tên của hai người. Họ thì chắc chắn phải mang họ ba rồi, sau đó lấy tên ba và mẹ làm chữ lót rồi đến tên mình. Mình chẳng thích mấy tên kiểu Hồng Kông chút nào, có rất nhiều người mang tên đó. Mình thích tên phải đặc biệt một chút, để chỉ cần nghe, người ta sẽ biết ngay mình là con của ba mẹ.
Hôm nay mình đã lớn lớn chút rồi. Có lẽ mẹ đã biết mình là gái. Mẹ mới biết đây, chứ mình thì đã hiểu rõ điều đó ngay từ thời còn là một tinh trùng, bởi mình mang nhiễm sắc thể X. Chẳng còn bao lâu nữa, cô công chúa cưng sẽ ra mắt ba mẹ đây, không biết ba mẹ có hồi hộp chờ đón giây phút ấy không. Hình như người ta luôn tin tưởng thời khắc sinh ra của mỗi con người sẽ gắn liền với bổn mệnh của họ qua lá số tử vi. Vậy mình sẽ được ra đời với vì sao nào, tốt hay xấu? Điều đó làm mình lo lắng, bồn chồn, tim mình đập loạn xạ và thỉnh thoảng mình lại thúc mạnh vào hông khiến mẹ nhói đau.
Cảm nhận được sự sống của mình một cách rõ ràng như vậy, chắc hẳn mẹ vui lắm, con gái đầu lòng mà. Chưa biết mai này ra sao, chỉ cần biết mình rất khỏe mạnh, bình thường về mọi mặt, chắc chắn đủ khiến cho mẹ an lòng. Cuộc đời sau này dù có bao phong ba bão tố, gia đình chúng ta ba người cùng nắm tay nhau đi qua thì có ngại gì.
Hôm nay, ba mẹ giết mình.
Ba đã có vợ rồi, mẹ chỉ là cô nhân tình xinh đẹp của ba, người mà ba hy vọng sẽ sinh cho ba một đứa con trai, bởi ba đã có tới bốn... con vịt trời giống mình (nhưng họ may mắn hơn mình nhiều). Ba đã thuyết phục được mẹ thử thêm lần nữa. Mình bây giờ chỉ là chướng ngại vật trên đường đi tìm kẻ nối dõi của ba và con đường săn tiền của mẹ, nên mình phải ra đi.
Tiếc thật, con vẫn chưa biết mình tên gì, bởi mãi mãi con sẽ không bao giờ có tên. Và cuối cùng con cũng không biết mình sẽ mang khuôn mặt, vóc hình, giọng nói của ai, bởi vì con chỉ là hồn ma bóng quế, là ảo ảnh phảng phất lờ mờ trong tâm thức của ba mẹ. Con chưa bao giờ được làm người. Con phải chết mà chưa một lần được khóc, chưa một lần thấy ánh mặt trời, ba mẹ ơi.
Vĩnh biệt!

Không có nhận xét nào: